Friday, December 9, 2016

CHỮ THỜI


_______________







          Chàng là Tráng Sĩ , Chí Sĩ hay Thi Nhân . Đọc thơ chàng như Khổng Tử gặp Lão Tử : gặp một con rồng ! Chàng là một trong những người buồn , rất buồn !    Người ta thường nói : văn vui khó hay , văn buồn dễ cảm ! . Đọc thơ chàng ta thấy như những giọt buồn rơi tí tách vào hồn và thấm sâu … thấm sâu …


                                                 Mịch mịch trần ai mãn thái không

                                                 Bế môn cao chẩm ngọa kỳ trung

                                                 Nhất thiên minh nguyệt giao tình tại

                                                 Bách lí Hồng Sôn chính khí đồng
                                                 Nhãn để phù vân khan thế sự
                                                 Yêu gian trường kiếm quải thu phong
                                                 Vô ngôn độc đối đình tiền trúc
                                                 Sương tuyết tiêu thời hợp hóa long
Xin kính cẩn phóng dịch như sau :
                                                 Khói bụi mịt mù tỏa khắp nơi
                                                 Cài then nằm khểnh gối đầu chơi
                                                 Bên trời trăng sáng tình gửi nguyệt
                                                 Vạn dặm mờ xa khí ngất trời
                                                 Mây trôi nheo mắt thời qua lặng
                                                 Kiếm lạnh bên người gió thoảng vơi
                                                 Chẳng nói một mình nhín sân trúc
                                                 Bao giờ tuyết giá sẽ ngừng rơi
Khách anh hùng này đã nhiều lần nói đến kiếm ! Á , một lần Quận Công Hòang đình Bảo tới thăm Nguyễn Khản , thấy cậu bé Nguyễn Du khôi ngô tuấn tú , đã rút bảo kiếm đeo bên mình tặng cho . Phải chăng :
                                                       Nhớ từ năm hãy thơ ngây
                                             Có người tướng sĩ đoán ngay một lời
                                                       Anh Hoa phát tiết ra ngoài
                                             Ngàn thu bạc mệnh một đời tài hoa
Nếu ta lẽo đẽo theo chàng thì thấy là cả một cuộc đời lận đận của kẻ tài hoa :

                                                   Tằng lăng trường kiếm ỷ thanh thiên
                                                   Triền chuyển nê đồ tam thập niên
                                                   Văn tự hà tằng vi ngã dụng
                                                   Cơ hàn bất giác thụ nhân liên
                                                  ( Đã từng cầm kiếm dựa trời xanh
                                                   Lê lết đường bùn ba mươi năm
                                                   Chữ nghĩa làm sao mà đắc dụng
                                                   Đói rét lại nhờ đến kẻ thương )
     Thời ôi ! Thời ôi ! Chàng lang thang mãi trên đường gió bụi
                                                   Trường đồ nhật mộ nhân du thiểu
                                                 ( Đường xa , chiều tối , khách du ít )

     Muốn lên rừng săn bắn chăng ? ( Hồng Sơn Liệp Hộ )
     Muốn xuống biển giăng câu chăng ( Nam Hải Điếu Đồ )
     Hay bỏ quách chuyện đời , cắt tóc đi tu :
                                                   Hà năng lạc phát quy lâm khứ
                                                   Ngọa thính tùng phong hưởng bán vân
                                                 ( Sao không cắt tóc vào rừng thẳm
                                                   Nằm nghe thông reo ngắm mây bay )
     Chàng buồn thương , nghe thời gian nghiệt ngã chàng đã tự hỏi hoài ( Giống như một thi sĩ khác đã từng tự hỏi : Ta đã làm gì đời ta )  rồi chàng nghĩ : Ta có người tri kỷ không ?  Ba trăm năm sau có ai là người hiểu ta không ?
     Nhưng chưa tới ba trăm năm đã có một người hiểu Nguyễn Du . Bùi Kỷ là người đã hiểu Nguyễn Du hơn ai hết :
                                                  Kiếp kim cổ tài tình là bận
                                                  Hồn văn chương vơ vẩn non sông
                                                          Xót thay nước đục bụi trong
                                             Ngàn thu biết ngỏ tấm lòng cùng ai
Bùi Kỷ biết Nguyễn Du có hoài bão lớn lao :
                                                  Mắt chí sĩ trông đời ngao ngán
                                                  Muốn ra tay tát cạn bể Đông
                                                       Trách người chi bấy hoá công
                                             Lỡ thời để khách anh hùng bó tay
Nhưng chữ thời luôn luôn giáng những đòn lên Nguyễn Du
                                        …. Cái công danh là bãy trên đời
                                                 Song le con tạo trêu ngươi
                                         Buộc nhau chỉ một chữ thời mà đau
     Nghiệt ngả thay là chữ thời . Những người sau đay có thắng nổi chữ thời không ?
     Nguyễn Mạnh Tường kêu mãi trong đêm có ai nghe không ?
     Vũ Quốc Thúc có giúp gì cho nền kinh tế không ?
     Nguyễn Ngọc Huy có góp gì cho chuyện thay đổi thời thế không
     Bà Thuỵ An chẳng làm nên công tích gì
     Bà Quỳnh Hoa đóng góp cho ai đây ?
     Và thời gian cứ quay quay chẳng để í tới những con người đang vật vã .
          Nhưng rút cuộc , những con người sinh không gập thời này vẫn còn một tâm hồn thanh cao ! Tạo hoá đâu có bất công !
                                                    Bắt phong trần phải phong trần
                                            Cho thanh cao mới được phần thanh cao .
          Những thi nhân chân chính không thành công trong xã hội phong trần , nhưng đã để lại văn chương cho đời !
     Khi nói về Nguyễn Du , nhà giáo Nghiêm Toản đã phóng bút :
     Đoạn Trường Tân Thanh là gì nhỉ ?
-    Như tiếng sơn Ca cất lên làm im bặt tiếng ngàn chim đua nhau ca hót
-    Như nàng Tiên hiện ra làm thẹn chết các cô gái đẹp dưới trần .



                                                                                             C.D.M. 

No comments: