Sunday, August 14, 2016

Những Chiếc Thẻ Bài Bị Bỏ Quên




1. DẤN THÂN!


(Trích trong "Những Chiếc Thẻ Bài Bị Bỏ Quên")



YouDidIt


Chiếc xe đò con ì ạch leo tới đỉnh đồi rùng mình vài nhát rồi mới chịu tắt hẳn máy. 

- Xe tới Bến Cát rồi! Mời bà con xuống! Cẩn thận nếu nghe tiếng pháo thì kiếm hầm núp! 

Minh xách ba lô cầm tay, đoạn nhảy xuống xe, hỏi người lơ xe: 

- Bộ chổ này hay bị pháo kích lắm hả anh? 

Chưa vội trả lời, anh lơ xe hỏi ngược lại: 

- Chuẩn uý mới về đây hả? Đơn vị nào đó? 

- Tôi về trình diện Bộ Chỉ Huy Pháo Binh Sư Đoàn! 

- Vậy thì chuẩn úy chờ chút nửa có xe tiếp liệu, hay bất cứ xe nhà binh nào đó, thì xin họ quá giang vô căn cứ liền! Vì từ đây vô đó dài hơn 5 cây số. Không có xe khách đâu! Lâu lắm mới có một chuyến xe buyt của căn cứ! Đừng chờ ở đây lâu! Nguy hiểm! Tụi nó pháo thường lắm! 

- Ừ! Cám ơn anh! 

Minh khoát ba lô lên vai. Như sực nhớ điều gì, anh gọi giật người vừa truyền tin: 

- Anh ơi! Từ đây ra chợ gần không? Hướng nào vậy? 

- Đi tới khoảng trăm thước, rồi quẹo trái, nhà lồng chợ ở đó! 

Minh lững thững tiến về trước! Tháng tư, trời nắng hanh tưởng như hoa cả mắt! Tiếng phi cơ quần thảo trên trời, hòa tiếng đì đùng xa xa! Minh rùng mình... sửa lại chiếc nón bo trên đầu! 

- Anh ơi... Ghé quán uống chai bia rồi hảy vào! Trời nắng lắm! 

Minh nhìn về hướng người vừa mời mọc. Con bé mặc chiếc áo bà ba màu tím than bó sát thân, đường cong con gái hiện đầy nét quyến rũ, đang đứng ngoắc tay mời. Anh bước vào quán, cô bé thân thiện: 

- Chuẩn úy mới về đây? 

Hai lần rồi, không hiểu sao mà người đối diện vừa gặp anh thì đã biết anh là người mới đến! 

- Sao cô biết! 

Con bé cười rất xinh! Đôi môi mộng hồng: 

- Dạ! Bến Cát này nhỏ lắm, mà dân ở đây hầu hết đều là thân nhân của lính sư đoàn, nên mọi người nhận nhau rất dể dàng! Bà con một nhà mà! 

Giọng con ggái Bình Dương nghe hơi là lạ, có một chút khác với giọng con gái Sài Gòn! Minh mĩm cười! "Bà con một nhà!" Thân tình này dù mới quen thôi, một chút mộc mạc, nhưng chân thành, thân thiện. Anh bỗng nghe lòng mình âm ấm lại, quên cả lời cảnh tỉnh của anh lơ xe! Một thoáng nào đó anh cũng đã quên Chi! 

- Anh dùng bia nha? Con Cọp hay 33? 

- 33 đi cô! 

- Dạ! 

Minh đặt mình nặng nề ngồi xuống chiếc ghế con, chợt nhớ lời dặn dò của Mẹ lúc sáng khi tiễn anh ra xe: 

- Minh à! Chiến trường Lai Khê đang đánh dữ lắm! Nếu con muốn, cứ ở lại nhà, Mẹ sẽ lo cho con về đây, an toàn hơn! 

- Mẹ! Đất nước hiện giờ nơi nào cũng giống nhau! Hơn nửa không phải ai ra trận cũng chết hết đâu! Mẹ cứ để con tự lo tương lai và đường đi nước bước của mình! Con đã ra đời rồi mà!... Như biết mình vừa nặng giọng với Mẹ, anh lại đùa: 

- Yên tâm đi! Trình diện xong hong chừng rỗi rảnh, con sẽ dù về thăm nhà! Lai Khê - Châu Đốc chỉ một ngày đường thôi! Không như lúc con còn trong quân trường đâu! 

Bây giờ thì thật xa! 

Mẹ! Chữ hiếu chưa kịp trả, con đã phải vội vào đời! Rồi lại đem những âu lo phập phồng làm gánh nặng cho Mẹ Cha nửa! Tuổi trẻ của chúng con bây giờ là vậy đó! Quá vãng, chỉ là những tranh giành chia sẽ, Hiện tại thì mịt mù vô chung, còn tương lai, sống-chết-nên-bại thì không thể nào ngờ! Cho nên khi còn vui được thì cứ vui! Còn cười được thì cứ cười! Lúc còn đi học, chúng con đã lý tưởng hóa đòi hỏi đủ điều! Lên đường xuống đường đấu tranh phản đối (?) Thách thức chính quyền, hô hào lý tưởng, mà quên đi đằng sau yên bình đó, là mồ hôi, là nhọc nhằn, là máu xương của hằng triệu người đang từng giây từng phút dấn thân bảo vệ đất nước! Quý được họ, thì mới thấy thương được mình! Tôi đã một lần coi thường các anh, mặc kệ những chàng trai mặc áo trận bạc màu lang thang trên hè phố! Tôi cũng đã nhiều, rất nhiều lần nghĩ rằng: đó là bổn phận của anh, ăn cơm chúa thì phải múa mà thôi! Nhưng bây giờ, tôi là người như các anh đây! Không ai ép tôi nhập ngũ!, vậy mà cũng đành lòng từ bỏ Văn Khoa, chạy trốn một niềm đau! Tôi có hèn không, khi mà xưa kia đã từng coi thường các anh, và bây giờ tôi phải vay mượn mấy tiếng Huynh Đệ Chi Binh để mà nương náo?!!! 

Chiến tranh hôm nay không còn là chuyện tranh giành đất đai! Cũng không còn lật đỗ tranh giành, thay mới như xưa nữa! Mà bây giờ, là cuộc chiến ý thức hệ! Giữa anh và tôi là hai lý tưởng nghênh nhau! Ranh giới chỉ là lằn biên phân chia mà thôi! Điều đó chưa đáng sợ bằng cái ranh giới vô hình của các chủ nghĩa! Gia đình, người tình tất cả bây giờ đang ở sau lưng mà thôi!. Trước mặt Minh là những suy toan cho kế hoạch, cho từng giây từng phút đấu tranh. Anh không thể do dự, hối tiếc được nửa! Và nhất là không thể tự cho phép mình một ý tưởng hèn hạ quay lưng trốn chạy! Cờ đương dở cuộc không còn nước! Bạc chửa thâu canh đã chạy làng! 

- Anh! Pháo kích! 

Rồi cô bé lôi Minh xoành xoạch phóng vào căn hầm trú ẩn đào trước lối dẫn vào quán! 

Cô bé nép sát vào người Minh! Anh lén nghiêng đầu kề mủi mình lên mái tóc đen huyền của cô gái mà anh đã cận thân nhưng lại chưa biết tên! Con gái nào cũng vậy, sao mà tóc thơm ngát cả trời! Chỉ một chút gần gủi thôi, một chút cọ xát thịt da thôi, anh nghe rõ ràng cái cảm giác của khác phái đang gần kề nhau. Tự nhiên tim anh đập nhanh lên! Không phải sợ pháo kích đâu! 

- Xong rồi đó anh! Pháo rơi bên xóm hoang Bông Trang rồi! 

Minh ngơ ngác... cô bé giải thích: 

- Xóm Bông Trang nằm gần Khu Bố Lá, bị bỏ hoang lâu rồi! Ở đó có trung đội pháo binh đóng đồn, nên VC hay pháo chụp đầu căn cứ đó lắm! 

Minh ừ cho qua chuyện, mà chỉ tiếc cho mùi hương huyền hoặc kia anh chưa hưởng tận! 

- Uống đi anh ! Lúc nãy sợ không? 

Minh lúng túng, như sợ người đang bắt quả tang khi anh phạm tội! 

- Tôi có biết gì đâu mà sợ! Mới ra đơn vị thôi mà! 

Con bé xí dài: 

- Người gì mà thật thà quá đi thôi! 

- Anh! trước mặt mình là quốc lộ 13 đó! Mấy tháng trước hai bên đụng độ bắn nhau kinh hồn! Dân và lính nằm chết kề nhau! Kinh hoàng lắm. Dân chúng tụi em phải di tản một thời gian, mới quay về đây khoảng tháng nay thui! 

- Tình hình chưa ổn, sao lại quay về? 

- Trước là giúp mấy anh lính sư đoàn làm sạch đoạn đường này, đây là mạch máu tiếp tế giao lưu của quân đội và dân trong khu vực này! Hơn nửa, chúng em đâu bỏ đất đai mồ tổ mình được! Hễ bớt tiếng súng đạn, thì tụi em phải quay về thôi! Sống với lính sư đoàn bấy lâu nay đã quen rồi! Đi xa lại nhớ! 

Câu nói thật đơn giản! Lời bày thật chân tình, nhưng sức thuyết phục thì thật là kinh hồn! Có thật vậy sao em? Có những người quyết tâm bám vào mãnh đất dù đang bị tàn phá tang thương để mà sống sao em! Có những người đành lòng tự nguyện gắn bó với người lính chiến rày đây mai đó như vậy sao em? Có những người thật sự xem thường an nguy bản thân mình để một lần được kề cận với những kẻ không cùng gia đình máu mủ huyết thống? Hằng ngàn câu hỏi trong đầu Minh đã bấy lâu nay ấp ủ trong ấm ức, bây giờ từ từ đã có câu trả lời! Tôi với em thật là xa lạ, nhưng hình như mức cảm thông vô hình nào đó đem tư tưởng gần nhau hơn! Ừ quốc lộ 13 dù có kinh hoàng chăng mấy, nhưng từ hôm nay Minh thấy đó là mạch máu đem sức sống âm vang dội về tim mình, là lòng tôn xưng hãnh diện của một gã con trai vưa tròn hai mươi thật sư quyết tâm trả nợ cho quê hương. 

- Nhà em gần đây không? Minh không để ý là mình thay đổi cách xưng hô tự bao giờ 

- Dạ! Ở xóm nhà thờ, sau chợ này thui! Sáng em ra Bình Dương học, chiều về giúp gia đình bán hàng! 

- Kia, Xe sắp vào căn cứ rồi! Anh về trại mau đi! Ba giờ chiều sẽ đóng cổng, không có xe ra vào nửa đâu! Vào đi! Coi chừng trể rồi bị hít đất! Nói xong cô bé bụm miệng cười khúc khich thật hồn nhiên ngây thơ 

Minh thảy vội tờ bạc Hưng Đạo, rùi phóng lên chiếc GMC! Cô bé chạy ra khỏi quán, đứng bên vệ đường vẫy tay hét to: 

- Anh Minh! Khi rãnh anh ra đây nha... Em chờ! 

Minh bỗng ngẫn người ra! Bố khỉ, con bé tinh quá, đã biết tên anh thêu rõ ràng trên miệng túi bảng vàng chữ đỏ (Bảng tên lúc còn ở trong quân trường đó mà!)! Biết tên anh, nhưng lại không cho biết tên của mình! 

Minh vò đầu tức tối! 


*** *** 
Chiếc GMC chạy loanh quoanh 1 vòng trong khu rừng cao su đầy dẫy những gian nhà tiền chế, chung quanh được bọc bằng bao cát rồi mới ngừng lại! Một lần nửa, Minh xách chiếc ba lô lên tay đoạn nhảy xuống đất! Bụi đỏ bám đầy trên đôi bốt đờ sô mà hôm qua Mẹ anh đã đánh bóng cho. 

- Chuẩn úy! Bên phải của ông là Phòng Nhân Viên của Pháo Binh Sư Đoàn! Ông vô đó làm thủ tục trình diện đi! Gặp lại sau! 

Chiếc xe rú lên từ giả rồi lẫn khuất mình trong rừng cao su xanh mát bỏ lại đám bụi đỏ sau lưng! 

Đi được vài bước Minh mới cảm nhận ra hình như mặt đất rất gồ ghề! Anh cuối đầu nhìn xuống, rồi chợt nhắm mắt rùng mình! Mùa xuân năm Mậu Thân sau chuyến chạy di tản trở về, Minh đã từng tình nguyện giúp trường dọn dẹp tàn tích cuộc chiến, anh đã nhặt rất nhiều những mãnh đạn như thế này... và bây giờ... 

Người hạ sĩ quan vừa đi ngược chiều, thấy Minh, anh vội đưa tay chào, cười thân thiện: 

- Chuẩn úy mới tới? Hình như biết được nỗi thắc mắc của Minh, anh giải thích thêm... Kho đạn căn cứ mới bị nổ hơn tuần qua, dọn dẹp chưa sạch! Ông cẩn thận đừng đá mấy trái còn nguyên đó nha! 

Minh đưa tay chào đáp rồi gượng cười: 

- Dạ! ... Mà nè... Phòng Nhân Viên Pháo Binh giờ này còn làm việc không anh? 

Anh hạ sĩ quan mau mắn trả lời: 

- Ở đây làm việc 24 trên 24! 

- Cám ơn! 

Hồi họp lắm khi anh rón rén bước vào văn phòng! Tuy nhiên, bắt buộc Minh phải mạnh dạn đưa tay chào trình diện cùng vị sĩ quan đang cặm cụi trước đống hồ sơ: 

- Chuẩn úy TM, số quân 71/134.... Trình diện trung úy! 

Vị trung úy đó ngẫng mặt nhìn anh rồi mĩm cười thân thiện bảo: 

- Thôi đi cha nội! Ở đây là mặt trận đó, không phải trong quân trường đâu! 

Minh đỏ mặt cứng người mà cười gượng! 

- Ah, Anh thuộc thuộc Tiểu Đoàn 3 ở Thủ Đức hả? Khóa mấy? 

- Dạ... khóa 6/70! Còn huynh trưởng? 

- Khóa 2/68 

Đã từng là khóa sinh của quân trường bộ binh Thủ Đức họ nhận diện ra nhau rất dễ dàng! Mỗi tiểu đoàn khóa sinh trong đó cùng mang bảng tên có nền màu khác nhau. Chỉ có tên chữ thì mới thêu bằng chỉ đỏ! 

Cầm giấy phép của Minh trong tay, vị sĩ quan quân số mĩm cười nói: 

- OH! Anh trễ sáu ngày rồi!... Sau không ở tới ngày 13 hãy lên! Chưa tới hạn báo cáo đào ngũ mà! 

Hình như cảm giác phạm tội và phản bội trong đầu anh từ từ dâng lên! Không biết mặt Minh có đỏ không, anh lí nhí trong cổ họng: 

- Dạ! Tại... 

- Thôi mà! Tội tôi chút đi anh! Đây không phải là Phòng 2 đâu! Tôi chỉ ngạc nhiên là còn 8 người cùng khóa của anh sẽ về đây, nhưng cho tới bây giờ, anh là người thứ nhất đến trình diện đó thôi! 

Minh thở phào nhẹ nhõm! 

Thủ tục giấy tờ trình diện cũng qua mau. Minh phải về trình diện đơn vị chính của mình! Tiểu Đoàn 53 Pháo Binh! Lại một lần nửa phải lên xe, nhưng lần này thì được đi xe jeep! 

Xe ngừng trước Câu Lạc Bộ của Tiểu Đoàn! Minh và trung úy Tâm - vị sĩ quan nhân số, cùng xuống xe! 

- Hai người vào CLB uống vài chai nghe! 

Người đón tiếp cũng là rất trẻ, nước da trăng trắng, gầy, mắt đeo kinh trắng, cất giọng thân mật! Không vội trả lời, Tâm quay sang Minh nói: 

- Đây là Thiếu Úy Khanh, Ban Quản Trị Nhân Viên của Tiểu Đoàn anh đó, nhận diện gia đình đi! Nhiệm vụ của tôi tới đây là xong... Đoạn anh quay qua Khanh, tiếp:- Khanh à! Hôm nay tau bận trực! Khi khác đi nghe! Nhớ lo cho thằng em chu đáo chút! Coi bộ " Em ngơ ngác lắm, khù khờ lắm... Chỉ biết chơi thôi chả biết gì!" Rồi quay qua Minh:... Thằng Khanh Còm này dễ thương lắm, đừng sợ nó! 

Nói xong, Tâm phóng lên xe jeep, rú máy phóng đi, bỏ lại sau lưng hai bóng người mờ dần trong đám bụi đỏ của khu rừng cao su! 

- Ăn gì chưa, Minh? 

- Dạ!... Chưa đói! 

- Ừ! Còn sớm!... Thôi vào CLB làm vài chai nha! Sẳn tôi giới thiệu với anh em trong Tiểu Đoàn luôn thể! 

Khanh thân ái khoát vai Minh cùng tiến vào trong quán! 

*** *** 

Mọi thủ tục làm quen rồi cũng xong! Nào là giới thiệu, nào là cụng ly ra mắt... cho tới lúc Minh cảm thấy đầu óc mình dâng chút lâng lâng, thì Khanh mới đưa anh về nơi cư trú! Ở đó là một gian nhà thật nhỏ, vừa đủ kê cái bàn gỗ cũng... nhỏ, và một chiếc giường đơn (nhỏ)... cũng bằng gỗ thùng đạn pháo binh. Mọi thứ đều nho nhỏ. 

- Đây là Khu Vãng Lai của Sĩ Quan độc thân! Bồ tới trước thì được ưu tiên chọn! Mỗi phòng sẽ chứa hai ông độc thân! Và đây là cái connex cũng có giường nhỏ trong đó, muốn xữ dụng làm gì cũng được! Quan trọng là dùng để tránh pháo! Quên nửa, căn cứ dạo này thường hay bị tụi nó pháo lắm! Khi nào nghe tiếng còi báo động, hay nghe được tiếng depart thì phải tìm cách ẩn thân! Ở đây súng đạn vô tình lắm! Khanh ân cần nhắc nhở. 

Minh nghe lòng mình nao nao một cảm giác khó tả! Cả năm nay dù mang tiếng là đi lính, nhưng tất cả thời gian đó chỉ là ở trong quân trường để tôi luyện! Không ai biết được chiến trận thực sự xãy ra như thế nào, cũng không ai biết được cảm giác thật sự của một người lính trận lúc trực diện cuộc chiến sẽ ra sao! Giờ này đây, anh đang đương đầu với nó đấy! Bắt đầu biết! Bắt đầu cảm... để cho dù chấp nhận hay không thì không thể thay đổi được! Giới tuyến của Sống - Còn bây giờ là sự quyết định phải nhanh và chính xác! Không còn do dự! Chẳng thể lung lay! 

Sài Gòn ơi! Ta trả cho người những tiếng nhạc thăng trầm với đèn hoa vạn sắc! Đêm vũ trường réo rắc điệu đam mê! Trả cho em những mơ mộng hẹn thề! Lời dấu ái nay chờ nghe tiếng súng nổ! Tuổi hai mươi đã bắt đầu gian khổ. Súng đạn thay người tình để giữ hơi thở của quê hương! Không phải tôi muốn làm người xa lạ không một chút vấn vương! Nhưng giữa cái sống và chết ta phải chọn con đường tiến bước! 

Sài Gòn! Ta trả cho em những tà áo dài tha thướt. Buổi tan trường em mà mượt trắng sân! Sài Gòn! Bây giờ chỉ còn là nỗi nhớ buâng khuâng... Xa! Xa lắm biết có lần tao ngộ? Ta đêm nay, giữa rừng cao su ầm ầm súng nỗ, nghe đất oằn đau, cam khổ bỗng chuyển mình. Tiếng đạn bay, nghe buốt giá thần kinh, chẳng ngăn nỗi ngày dấn thân tiến bước! 

YDI

Mời xem tiếp ở đây :
Những Chiếc Thẻ Bài Bị Bỏ Quên

1 comment:

Anonymous said...

Truyện rất rất là hay , giọng đọc thật ấm , làm tui liên tưởng tới phim bộ hồi mới qua tỵ nạn , tiếc là người diễn đọc , đọc hơi luông tuồng , có đoạn khg nghỉ luôn , nghe lát tui oải quá , thở theo muốn ná thở luôn nha .
Người bị suyễn ..ho hen